Ông Farrell là chủ một biệt thự.Ông nghĩ tới cách mà người ta chưa từng nghĩ tới.Trong một bài tiểu luận về "Nhân tánh" ông kể: "Khi 8 tuổi, tôi về nghỉ hè ở nhà cô tôi.Tôi tin rằng ông là một quân nhân can đảm và có tài dụng binh.Còn cứ nhịn đi thì được nhiều hơn cái mình muốn nữa".Vụ ấy đưa lên tới nghị viện, bàn cãi sôi nổi, nhưng rút cục cũng vì sự thối nát trong chính giới mà bị ém nhẹm đi.Tôi sắp chạy lại thang máy."Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy".Bởi ta cho như vậy là để được tiếng hảo tâm, để thỏa lòng ưu làm việc nhân, đẹp và cao cả, và để phước về sau.Thật vậy, chúng ta ai cũng khát khao được người khen ngợi và quý mến, nhưng chúng ta rất sợ lời nịnh hót.