Rồi lần lần ông dịu giọng vì thấy rằng chúng tôi hỏi những điều đó không phải vì tò mò mà vì cái lợi của ông.Tuổi anh gấp đôi tuổi nó.Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi.Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh.Chúng ta nên nhớ rằng bạn thân của chúng ta thích nói về những tài năng của họ hơn là thích nghe ta kể những tài năng của ta.Nếu làm trái luật đó tức thì những nỗi khó khăn sẽ hiện ra.Và ngạc nhiên làm sao, ông ưng liền, lại còn cho tôi nhiều hơn số tôi muốn nữa.Lát nữa ra đường bạn sẽ gặp nó.Tôi không chỉ trích ai, chê ai hết, tôi khuyến khích và khen ngợi.Ông Adolph Seltz, ở Philadelphie, trông nom việc bán xe trong một hãng xe hơi lớn, có một nhóm người giúp việc vừa bất tài, vừa vô quy củ.