Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.Mân mê hoài cuốn anbum.Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến.Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.Định dừng viết thì lại có chuyện.Mà tôi chỉ cần những người biết điều.Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.