Tôi rất hay chảy nước mắt.Con nói chuyện với bác này.Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết.Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.