Tôi cũng tưởng mình đùa.Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần.Từ nay thôi hẳn đá bóng.
