Cho dù có đau khổ đấy, nhưng ít ra cũng quen thuộc với nó.Cuộc sống là ngay bây giờ.Không có bất cứ sự cứu rỗi nào trong thời gian.ngay khi bạn thay đổi thói quen từ trạng thái xa rời cơ thể và bị vướng mắc vào tâm trí của mình đến trạng thái lưu trú ở vơ thể và hiện trú ở cái Bây giờ, thì thân xác (tức cơ thể vật chất) của bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, trong sáng hơn, và sinh động hơn.Họ bị buộc phải vâng phục.Đây là linh giác tự nhiên, và thật dễ dàng cho chúng bởi vì chúng không có tâm trí để lưu giữ quá khứ tồn tại một cách không cần thiết, rồi xây dựng một nhân dạng xung quanh nó.Nó sẽ níu kéo hoàn cảnh đang mất đi, và phản kháng lại sự thay đổi.Nhưng nó không thể đến trong tương lai.Nó không pải là một công trình (work) như chúng ta đã biết từ nhiều thiên niên kỷ qua.Nỗi sợ hãi không thể đánh bại được nó.
