Thực tôi không còn thì giờ mà cũng không còn sức để lo lắng nữa".Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng.Bệnh tiếp tục giảm, và đáng lẽ xuống hố từ lâu rồi chứ, tôi lại sung sướng, mạnh lên, mà áp lực của mạch máu cũng hạ xuống.Còn những toán binh khác thì họp nhau lại trong trại vải bố mà tụng kinh, la, khóc, mê hoảng, một triệu chứng tan rã hoàn toàn.Trong khi nguy hiểm, tôi lại thấy phấn khởi và cảm hứng bội phần.Tôi ghi tâm tạc dạ bài học ấy.Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm.Tôi đã trả một giá rất mắc bài học nầy: phải viết những sự kiện đó lên giấy rồi mới phân tích chúng một cách dễ dàng được.Nếu có người chửi bạn là "một thằng điên", bạn sẽ làm gì? Giận dữ chứ? Đây, ông Lincoln làm như vầy:Bằng cách nào? Bằng cách phỏng vấn những người đã làm nghề ấy từ mười, hai chục hoặc bốn chục năm.
