Ngày hôm nay tôi sẽ có một chương trình.Nhưng thời đó đã qua rồi.Tên chàng là William Osler.Khi đáp xong, tôi quay lại, xin lỗi vì để khách đợi lâu, nhưng khách nét mặt khác hẳn, hoan hỉ nói rằng:Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng.Lời chê đó, đối với chúng ta có thể là rất bình thường, như trẻ con nhớ rất kỹ.Mới nghe giọng nói đó, ai không tưởng rằng ông ta mạt sát Hitler.Khi cha ông qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài.Tôi phải giặt ủi thuê cho hàng xóm và mua quần áo cũ về sửa lại cho các cháu bận.Ông lập từ đêm trước, tự hẹn mình phải bán được bao nhiêu vé bảo hiểm ngày hôm sau.